Sau khi nhân dân tổng khởi nghĩa giành được chính quyền. Hồ Chủ tịch đã đã ra lời kêu gọi “Chống giặc đói, giặc dốt, giặc ngoại xâm”. Người hô hào đồng bào ra sức tăng gia sản xuất không để một tấc đất hoang hoá. Tuân theo lời dạy của Hồ Chủ tịch, nhân dân ta đã tận dụng triệt để diện tích, trồng khoai trên các ụ đất chiến đấu, vỡ đất khi hoang trồng sắn, một số vườn hoa ở công sở đã trở thành những luống rau xanh.
Kháng chiến toàn quốc bùng nổ, Bác lên Việt Bắc, nay ở bản này, mai ở làng khác nhưng Bác vẫn duy trì việc tăng gia sản xuất, phát động thi đua trồng rau, đặt giải thưởng cho “chiến sỹ tăng gia”, định tiêu chuẩn trọng lượng rau mỗi người phải nộp cho nhà bếp.
Cuối năm 1949, vườn su hào, bắp cải của các chiến sỹ cảnh vệ đang phát triển. Anh em thỉnh thoảng lại sang thăm các luống rau của Bác “tìm hiểu” cách chăm bón của Bác để áp dụng và ngấm ngầm thi đua với Bác.
Đang trông chờ một vụ bội thu thì có lệnh di chuyển cơ quan. Các chiến sỹ cảnh vệ kháo nhau:
- “Không biết cái ông nào đạo diễn oái oăm thế...”. Anh em bảo đành là “gặt lúa non” vậy, định bụng trước hôm đi sẽ “ nhổ hết” giải quyết “chiến trường”. Có anh còn nêu sáng kiến bí mật vào vườn của Bác “tận thu” ớt, non, già, xanh, đỏ... và cả rau thơm. Và muốn làm được việc này phải đi “trinh sát”.
Một anh lân la vào buổi chiều, giả vờ tạt qua vườn của Bác. Anh thấy Bác đang xới đất, đặt hạt trồng bầu, bí, mướp...Mừng quá, anh “trinh sát” về báo tin “không di chuyển” nữa đâu!
- Ai bảo thế?
- Đấy “sang” mà xem Bác đang trồng rau mới.
Tiểu đội trưởng nghi nghi, ngờ ngờ, đích thân đến kiểm tra nguồn tin.
- Thưa Bác cơ quan không chuyển nữa ạ?
- Chuyển chứ sao lại không?
-Vì cháu thấy Bác đang trồng bầu...nên nghĩ rằng cứ ở đây.
Bác đứng lên rồi tủm tỉm cười nói:
- Các cháu sao lại nghĩ ngắn vậy. Ta cứ trồng, rau lên xanh, ta không ăn, đồng bào ăn, lo gì. Mà con đường này các chú còn qua lại. Ra tết không có rau, đến mà xin đồng bào. Mà này, chớ có mà cắt su hào non đấy!
Tiểu đội trưởng lè lưỡi:
- Cài gì ông Cụ này cũng biết trước.
Nguyễn Văn Khoan
Bác Hồ với chiến sỹ tập 3
NXB Quân đội nhân dân, NXB TRẻ năm 2000
Kháng chiến toàn quốc bùng nổ, Bác lên Việt Bắc, nay ở bản này, mai ở làng khác nhưng Bác vẫn duy trì việc tăng gia sản xuất, phát động thi đua trồng rau, đặt giải thưởng cho “chiến sỹ tăng gia”, định tiêu chuẩn trọng lượng rau mỗi người phải nộp cho nhà bếp.
Cuối năm 1949, vườn su hào, bắp cải của các chiến sỹ cảnh vệ đang phát triển. Anh em thỉnh thoảng lại sang thăm các luống rau của Bác “tìm hiểu” cách chăm bón của Bác để áp dụng và ngấm ngầm thi đua với Bác.
Đang trông chờ một vụ bội thu thì có lệnh di chuyển cơ quan. Các chiến sỹ cảnh vệ kháo nhau:
- “Không biết cái ông nào đạo diễn oái oăm thế...”. Anh em bảo đành là “gặt lúa non” vậy, định bụng trước hôm đi sẽ “ nhổ hết” giải quyết “chiến trường”. Có anh còn nêu sáng kiến bí mật vào vườn của Bác “tận thu” ớt, non, già, xanh, đỏ... và cả rau thơm. Và muốn làm được việc này phải đi “trinh sát”.
Một anh lân la vào buổi chiều, giả vờ tạt qua vườn của Bác. Anh thấy Bác đang xới đất, đặt hạt trồng bầu, bí, mướp...Mừng quá, anh “trinh sát” về báo tin “không di chuyển” nữa đâu!
- Ai bảo thế?
- Đấy “sang” mà xem Bác đang trồng rau mới.
Tiểu đội trưởng nghi nghi, ngờ ngờ, đích thân đến kiểm tra nguồn tin.
- Thưa Bác cơ quan không chuyển nữa ạ?
- Chuyển chứ sao lại không?
-Vì cháu thấy Bác đang trồng bầu...nên nghĩ rằng cứ ở đây.
Bác đứng lên rồi tủm tỉm cười nói:
- Các cháu sao lại nghĩ ngắn vậy. Ta cứ trồng, rau lên xanh, ta không ăn, đồng bào ăn, lo gì. Mà con đường này các chú còn qua lại. Ra tết không có rau, đến mà xin đồng bào. Mà này, chớ có mà cắt su hào non đấy!
Tiểu đội trưởng lè lưỡi:
- Cài gì ông Cụ này cũng biết trước.
Nguyễn Văn Khoan
Bác Hồ với chiến sỹ tập 3
NXB Quân đội nhân dân, NXB TRẻ năm 2000
0 nhận xét:
Đăng nhận xét